Tôi hiểu rằng những lý lẽ mà tôi dùng từ trước tới nay hoàn toàn vô ích. Tôi chỉ xin phí tổn cho một hướng đạo sinh, mà ông chịu phí tổn cho tới năm người và cả cho tôi nữa, ông lại còn cho tôi một tờ tín dụng trạng để tới châu u, lãnh một ngàn mỹ kim. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà khỏi nghi.
Một vị thuốc không trị được hết mọi bệnh, hợp với người này, chưa nhất định cũng hợp với người khác. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa. Anh không ra lệnh cho các em đâu, không muốn quấy rầy các em đâu.
Ông Farrell là chủ một biệt thự. Eliot thì không khó chi hết. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Nếu ba tên cướp đó và bọn khốn nạn đường nằm trong khám, tự cho mình vô tội như vậy thì những người mà chúng ta gặp mỗi ngày, ở ngoài đường, cả các bạn nữa, cả tôi nữa, chúng ta ra sao? - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
Ông Tòa Hoffman ở tòa án Cincinnati, đã nghiên cứu cả ngàn thảm kịch trong gia đình cách đây vài năm có tuyên bố: "Mười vụ ly dị thì có tới chín do thiếu sự hòa hợp trong lúc ái ân". Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Dân tộc cũng không khác chi cá nhân hết. Bây giờ tôi hãy xin ông thắng trận trước đã, còn vấn đề độc tài, chúng ta sẽ bàn sau.
Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con. Thế mà đáng lẽ gây với ông ấy, tôi lại cám ơn ông! Tôi hứa với ông xóa nó đi vì "một người ngăn nắp như ông, tính toán mỗi một cuốn sổ tất là ít lẫn lộn hơn các viên kế toán của tôi phải tính toán sổ của cả ngàn khách hàng".
Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Người đó bảo tôi: "Không biết ông đã làm gì mà chủ tôi thích ông tới nỗi ngồi đâu cũng chỉ nói tới ông thôi".
Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật". Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ.
Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn. Dưới đây, tôi sẽ chép lại đoạn đầu bài diễn văn tuyệt khéo đó. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.
"Nếu tôi dùng phương pháp của những người mướn phố khác, chắc chắn tôi đã thất bại như họ. Người chủ đó không hài lòng về chị ta lắm. Và nếu các cô hỏi ngài những câu hỏi về chuyện đó thì ngài sẽ trả lời ra sao?