Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Đến chỗ học không phải để học. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Đi đâu cũng vất vả.
Nhưng mọi người thì khác. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Mở tủ ra, thay quần áo. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.