Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Như bình mình chẳng hạn.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.
Rồi lại đây ngủ bên em. Lại cái đồng hồ báo thức đây. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay:
Hoàn toàn không ngái ngủ. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Hôm nay chị bạn ra viện. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Thế thì anh không dám. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.